Chẳng lẽ ông già này chính là chưởng quầy?

Tôi buông điện thoại xuống, ngẩng đầu nói.

- Chưởng quầy, chỉ là một chuyện vặt vãnh mà thôi không tới mức phải làm lớn như vậy chứ?

Ông già nhàn nhạt cười nói.

- Nếu như tôi nói đây đều là vì muốn tốt cho cậu, cậu sẽ tin tôi sao?

- Tốt cho tôi? Ha ha, lão tiên sinh, chúng ta chưa hề quen biết, cũng không phải người chung một con đường, ông nói như vậy, tôi cũng rất muốn tin tưởng, nhưng tôi cảm ơn ý tốt của ông, tôi cảm thấy, thứ này tôi tự mang theo trên người thì tốt hơn.

Tôi nói với ông ta, ông già lắc đầu nói.

- Người trẻ tuổi không cần quá cố chấp, nếu bây giờ cậu biết lai lịch chân chính của thứ này, chỉ sợ cậu sẽ coi nó như khoai lang phỏng tay, hận không thể lập tức vứt bỏ.

Ông ta càng nói như vậy, tôi càng nhận định thứ này rất thần bí cùng quan trọng, thử thăm dò một chút.

- Nếu lão tiên sinh hiểu biết như thế, vậy hà cớ gì phải che giấu như thế, cứ việc nói thẳng ra chẳng phải hay hơn sao? Thật không dám dấu diếm, tôi chiếm được thứ này, tuy rằng là ngẫu nhiên, nhưng cũng đã trải qua chút nguy hiểm, nếu không cho tôi một cái lý do rõ ràng sáng tỏ, tôi sẽ không cam tâm từ bỏ.

Ông già nhìn nhìn tôi, nhíu mày nói.

- Có một số việc không cần quá tò mò. Người trẻ tuổi, tò mò là sẽ hại chết người, tôi nói thẳng cho cậu đi, thứ này là một vật mang điềm xấu, người vì những vật như thế này mà chịu chết là nhiều vô số kể, hiện tại cậu có hai lựa chọn, một là để nó lại nơi này của tôi, tôi ra giá cao thu mua, giá cả cho cậu tùy chọn, hai là cậu mau chóng vứt thứ này đi, vứt càng xa càng tốt, nếu không, chờ đến lúc báo ứng, trên đời này ai cũng không giúp được cậu.

Tôi không khỏi kinh hãi, thứ này lại đáng sợ như vậy sao? Nhưng ông già này nói làm tôi càng thêm kiên định, tôi là cấm kỵ sư, thứ này nếu là vật mang điềm xấu, là vật hại người, như vậy nó đã xúc phạm cấm kỵ, chuyện này tôi quản chắc rồi.

Tôi cười cười nói.

- Lão tiên sinh, đa tạ ông đã nhắc nhở, nhưng nếu mà tôi đem vứt bỏ thứ này đi, chẳng phải là sẽ hại người khác sao? Nếu là lưu lại chỗ của ông, tôi cũng không đành lòng, tôi nghĩ nếu mà tôi đã có được thứ này thì đó chính là ý trời, cho dù có chuyện gì đi nữa thì tự tôi sẽ gánh vác.

Ông già không nói cái gì nữa, mà cứ nhìn chằm chằm vào tôi, dường như muốn nhìn thấu nội tâm của tôi, tôi không hề sợ hãi, thản nhiên nhìn ông ta, thật lâu sau, ông già yên lặng lắc lắc đầu, nói.

- Quân tử không làm khó người khác, chỗ này của tôi cũng không phải hang ổ của mấy người hay cướp bóc, không có người cướp đoạt đồ vật của cậu, nếu cậu cứ khăng khăng như thế, tôi đây cũng không thể nói gì hơn, chỉ là tôi muốn nói cho cậu biết, trên người của cậu mang theo vật ấy, chẳng khác nào tên cậu bị gạch khỏi Sổ Sinh Tử, có sống sót được hay không thì cần phải coi bản lĩnh của cậu như thế nào.

Nói xong, ông ta bỗng nhiên vỗ tay nhẹ, cũng không thèm liếc mắt nhìn tôi thêm cái nào nữa, xoay người đi vào nội đường, sau rèm cửa, tiểu nhị kia lại đi ra, vẫn cứ là vẻ mặt mang nụ cười mỉm, làm một tư thế mời với tôi, nói.

- Xin cứ tự nhiên.

Tôi nhìn cậu ta, hơi hơi mỉm cười, xoay người đi tới cửa, đẩy cửa ra, mấy người vừa đứng ở bên ngoài đã không thấy đâu nữa.

Sợ bóng sợ gió một hồi, tôi đi ra ngoài cửa, nhẹ nhàng thở ra, lại cầm lấy cái đồng tiền kia nhìn xem thử, suy nghĩ lại những lời ông già nói, trên người không khỏi phát run một hồi.

Cất đồng tiền thật kỹ rồi cất bước đi về phía trước, trong lòng tôi suy nghĩ có lẽ, một số chân tướng, cũng sắp nổi lên mặt nước rồi.

Lại lần nữa đi vào thị trường đồ cổ trên Nghênh Tiên Lộ, mới vừa đi đến đầu phố, tôi đã va vào một người từ đối diện đi tới, tức khắc đầy cõi lòng ôn hương, là một người con gái, tôi ngượng ngùng đang muốn xin lỗi, ngẩng đầu nhìn lại thế mà lại là Nam Cung Phi Yến.

Chỉ thấy trên mặt nàng đầy vẻ nôn nóng, bắt lấy tôi, dùng sức lay động nói.

- Thằng nhóc chết bầm này em đi đâu vậy hả, chị nói em đừng có đi xa mà, vậy mà em lại chạy đi tới chỗ nào vậy? Làm chị sốt ruột đi tìm em…

Tôi bị nàng lắc tới đầu váng mắt hoa, nhưng lại cảm nhận được trong giọng nói của nàng đầy vẻ quan tâm, không khỏi trong lòng ấm áp, cười khổ nói.

- Chị của em ơi đừng náo loạn nữa, em bị chị lay tới sắp ói ra rồi đây này.

Nam Cung Phi Yến sửng sốt, ngay sau đó liền ngừng tay, cười tủm tỉm nói.

- Nha, cuối cùng em cũng chịu kêu chị là chị của em rồi.

Tôi cũng sửng sốt, đúng vậy, thật đúng là như vậy, giống như từ trước tới giờ tôi vẫn không kêu như thế, nhưng mà lần này tôi chỉ tùy tiện nói mà thôi, thật giống như mỗi lần cùng A Long đùa giỡn, thời điểm cậu ta xin tha đều sẽ kêu là anh trai à, không thể tưởng được, Nam Cung Phi Yến còn tin đấy là thật sự.

Mà thôi đi, tôi cũng không nói thêm cái gì, thật ra ở trong lòng tôi, cho dù kêu một hồ ly tinh 500 tuổi là chị, tôi trước sau cũng có hơi mâu thuẫn, nhưng nếu nàng nói như vậy, tôi cũng chỉ buồn cười, ngắt lời nói.

- Vừa rồi chị đi làm gì vậy? Em cũng rất lo cho chị đấy.

Nam Cung Phi Yến cười thần bí, lại vỗ lên đầu tôi rồi nói.

- Ngoan nào ngoan nào, chị không nói thương cậu suông đâu, này, cái này là lễ vật cho em, vừa rồi đã hứa với em đó.

Nói xong, nàng đưa cho tôi một cái hộp, tôi tò mò cúi đầu vừa thấy, lại là một cái di động.

Này…… Vừa rồi không phải nói mời tôi ăn mì là được rồi sao, sao bây giờ lại đi mua cho tôi chứ này?

Tôi ngạc nhiên, Nam Cung Phi Yến cười nói.

- Đừng làm bộ dáng ngây ngốc đó nữa, hôm nay là ngày chị được phát lương, sớm đã muốn mua cho em cái gì đó rồi, cầm dùng đi, như vậy về sau liên hệ liền tiện hơn nhiều.

Lòng tôi cảm động, nhìn nàng nói.

- Cảm ơn chị.

Mở hộp ra, thì ra đây là một chiếc điện thoại Iphone bây giờ đang rất được ưa chuộng, tôi lại lần nữa sửng sốt, ngẩng đầu nói với nàng.

- Cái này cũng quá quý đi, một tháng tiền lương của chị được bao nhiêu tiền? Không phải là lại đưa cho người ta tiền âm phủ nữa chứ?

Nàng lại đánh một cái lên đầu tôi rồi nói.

- Làm sao lại nói nhảm nhiều như vậy chứ, trong đó chị đã lưu số của chị giúp em rồi đó, cầm chơi đi.

Tôi bất lực, mở chiếc di động mới tinh ra, trong danh bạ chỉ có một cái tên lẻ loi: Chị gái.

Không biết vì sao tôi bỗng cảm thấy trong ngực nghẹn một cảm giác nói không nên lời, khóe mắt có hơi ướt, vội đem cất điện thoại, lại lần nữa nói tiếng cảm ơn với nàng, nàng lại toát ra một chút thất vọng, nhưng chớp mắt đã lướt qua, cười nói.

- Cảm tạ cái gì mà tạ, vừa rồi em đi đâu, mọi chuyện có làm tốt hay không?

Tôi lấy lại bình tĩnh, lúc này mới nói rõ một năm một mười những chuyện xảy ra vừa rồi cho nàng nghe, Nam Cung Phi Yến nghe mà nhíu mày, duỗi tay cầm đồng tiền kia lên, cầm ở trong tay nhìn nửa ngày, bỗng nhiên nói.

- Nếu không, chị lấy nó về trong nhà, để cho mẹ chị nhìn xem, mẹ chị là một người có kiến thức rộng rãi, có lẽ có thể nhận thức được thứ này.

Đó là cái ý kiến hay, mà tôi nghĩ nghĩ, liền lắc đầu nói.

- Vẫn là thôi đi, nghe nói thứ này là cái vật mang điềm xấu, mấy người kia khuyên em vứt bỏ, em cũng chưa đồng ý, đừng mang thêm phiền toái gì cho nhà chị nữa, em đã quyết định, em phải rời khỏi trường học.

- Vì cái gì?

Nàng kinh ngạc nói.

- Ai, vì không rước thêm phiền toái cho mọi người đó, chị cũng biết bây giờ trong trường học đã đủ rối loạn, hiện tại em lại mang đồng tiền này ở trên người, tùy thời đều khả năng có nguy hiểm tới cửa, nếu không, chị giúp em đi xin nghỉ dài hạn đi được không?

Nàng nghĩ nghĩ nói.

- Ngược lại cũng không cần quá dài, dù sao cũng sắp được nghỉ, như vậy đi, nếu em đã nghĩ như thế không bằng dọn đến chỗ của chị đi, nếu thực sự có nguy hiểm, còn có chị giúp em mà.

Tôi bị dọa tới mức liên tục xua tay, vui đùa cái gì vậy, dọn đến chỗ của chị? Kia không phải dê vào miệng cọp sao?

Nàng thấy tôi không đồng ý thì cười một cái, cũng chưa nói cái gì, vì thế cùng tôi thương lượng một chút.

Cuối cùng hai chúng tôi nghiên cứu nửa ngày, bỗng nhiên tôi nhớ tới một nơi có vẻ tốt, nơi đó bảo đảm không ai đi, an toàn lại thanh tịnh, hơn nữa chung quanh không có người nào khác, ai cũng sẽ không chịu liên luỵ.

Nơi này chính là, một mảnh nhà nằm trong diện phá bỏ và di dời ở gần Phúc Duyên Trai.

Nam Cung Phi Yến vỗ tay một cái, hưng phấn mà nói.

- Kia chính là một chỗ tốt nha, chẳng những không có bóng người, hơn nữa người bình thường đi cũng không dám đi, lại nói, nơi đó còn có người quen, thời khắc mấu chốt còn có thể hỗ trợ cho em.

Tôi nhớ tới mấy hộ bị cưỡng chế ở nơi đó, cái Tiệp Dư (tên nữ quan thời xưa, là phi Tần của vua chúa) hồ ly tinh kia, một con quỷ đen thui thùi lùi, không khỏi bật cười, nói không chừng, bọn họ thật đúng là có thể giúp đỡ một chút đấy.

Vì thế cứ quyết định như thế đi, trong trường học hiện giờ cũng không có việc gì, Thiệu Bồi Nhất lại đưa Hoàng Thất thái gia đi về quan ngoại, không biết khi nào mới trở về, còn chuyện đi học, tôi chỉ có thể im lặng mà niệm thầm câu xin lỗi Trương lão sư trong lòng mà thôi.

Sau khi hai chúng tôi thương lượng tốt với nhau, liền cùng nhau chạy tới khu nhà cũ kia, đây là địa điểm phá bỏ và di dời mà, kỳ thật nơi này thật sự rất không tồi, đặc biệt là chỗ tới gần phố Phúc Thuận, trên cơ bản mấy cái phòng ở gần đó đều còn nguyên vẹn, hai chúng tôi tìm một phòng hoàn chỉnh nhất, đi vào nhìn thử, thế mà mấy đồ dùng cũng còn đầy đủ, dụng cụ đơn giản đều có hết, chỉ là cửa lớn cùng tường viện sụp mất nửa bên.

Lúc Nam Cung Phi Yến bắt đầu còn có hơi hưng phấn, nhưng ngay sau đó liền lo lắng, nàng nói.

- Một mình em ở chỗ này chị không yên tâm cho lắm.

Tôi cười nói.

- Ngay cả khi em ở trong kí túc xá trường học thì chị có thể canh ở bên cạnh em được sao?

Nàng nghĩ như thế cũng đúng, ở trong phòng dạo qua một vòng, liền cười nói.

- Vậy được rồi, dù sao nơi này không ai ở, em tới ở thì cũng tốt, cũng tiện cho chị tùy lúc đều có thể lại đây, hiện tại, chúng ta đi ra ngoài mua chút đồ dùng sinh hoạt đi.

Nói xong nàng kéo lấy cánh tay tôi chạy ra ngoài..

Tôi không khỏi cười khổ, hồ tiên tỷ tỷ của tôi ơi, tôi muốn ở chỗ này ẩn cư, không phải ở chung với chị đâu…

 

0.18235 sec| 2435.813 kb